Trầm cảm là một bệnh lý đã được biết đến rộng rãi và được
coi là căn bệnh “u sầu của thế kỷ”. Ngay cái tên cũng đã phần nào chỉ ra được
trạng thái chung của những người đang phải chịu đựng căn bệnh này. Tuy nhiên chỉ
những người đang thực sự phải trải qua việc đấu tranh với căn bệnh này mới hiểu
rõ được rằng trong thế giới tâm trí của họ, có một cuộc chiến nội tâm đang diễn
ra, một cuộc chiến giữa sự tuyệt vọng và hy vọng, giữa sự mất mát và sự tồn tại.
Nó không chỉ dừng ở 2 chữ “u sầu”, mà còn hơn thế nữa. Vậy trầm cảm đã tác động
thế nào đến tâm trí người bệnh? Hãy cùng Ninh.Us tìm hiểu nhé
![]() |
tram cam tac dong nhu nao den tam tri nguoi benh ninh us |
CHÚ TRỌNG HƠN VÀO NHỮNG SUY NGHĨ TIÊU CỰC:
Người trầm cảm thường cảm nhận rõ hơn hết những suy nghĩ
tiêu cực. Họ có thói quen sống trong quá khứ, đem bản thân của hiện tại lên bàn
cân so sánh với “phiên bản” trong quá khứ. Ngoài ra, họ có xu hướng giữ lại và
sắp xếp những ký ức đau thương trong tâm trí theo ý mình. Người trầm cảm dễ bị
ám ảnh bởi những suy nghĩ rằng mình không xứng đáng được yêu và tự thấy chán
ghét bản thân.
CẢM XÚC THAY ĐỔI THẤT THƯỜNG:
Người trầm cảm luôn cảm thấy trống rỗng. Với họ, thời gian
dường như trôi rất chậm. Giữa các khoảng trống hàng ngày, sự nhàm chán, bất lực,
trống rỗng và trái tim trống trải cứ thế diễn ra. Họ có thể cảm thấy khó chịu
và nổi cáu với những yếu tố nhỏ nhặt xung quanh như ánh nắng mặt trời đã tràn
ngập, làn da đầy vết thương không được hoàn hảo của bản thân. Việc tách biệt bản
thân khỏi xã hội khiến họ cảm thấy mình như kẻ dư thừa. Họ có thể sẽ ngủ li bì
cả ngày, khi thức giấc sẽ lướt các trang mạng xã hội, và sinh thêm cảm xúc ghen
tị với bài đăng của những người bạn khác đang được đi gặp những người mới lạ,
ngắm nhìn những nơi họ chưa đi bao giờ và nghe những bài hát họ chẳng hề biết.
Rồi một lần nữa họ lại bị bao trùm bởi cảm giác những người đó thật đặc biệt,
còn họ lại quá đỗi bình thường.
ÁM ẢNH ÁNH MẮT VÀ ĐÁNH GIÁ CỦA NHỮNG NGƯỜI XUNG QUANH VỀ MÌNH:
Người trầm cảm thường bị chi phối bởi anh mắt và những đánh
giá của người khác. Họ ám ảnh với việc liệu người xung quanh có đang chỉ trích
hay soi mói họ hay không, thậm chí đôi lúc còn dùng suy nghĩ tự phê phán bản
thân đặt vào góc nhìn của người khác để đánh giá và dằn vặt chính mình. Mâu thuẫn
ở chỗ, họ vừa muốn trở nên vô hình để không phải chịu những ánh mắt phán xét,
nhưng đồng thời lại không muốn bị ghét bỏ và thực sự sợ bị ngó lơ. Họ không thể
thoát khỏi cảm giác mệt mỏi cũng như khó có thể thoát khỏi nỗi sợ ai đó ghét
mình hay không có thiện cảm với mình.